Lily trả lời: "Chỉ cần chuyển đến trường cấp 2 Saint Girl. Giáo viên ở đó tốt và gần công ty. Anh ấy có thể Một người bạn học cũ thời trung học đã gọi cho tôi. Kể về buổi họp lớp. Hỏi xem tôi có thời gian không. Tôi đã đồng ý. Bản thân buổi họp lớp đã là một sự kiện vui vẻ. Và chúng tôi cũng đã mời Ji Min, hiệu trưởng năm đó, tham gia. Mọi người vui vẻ uống rượu bên bàn rượu. Thật là một vụ nổ. Một số bạn gái đã rời đi vào cuối bữa tiệc. Những người còn lại là bạn học nam của chúng tôi và Ji Min. Uống được một lúc thì trời cũng đã khuya. Có người gợi ý chúng tôi đến KTV hát rồi uống rượu. Thực ra tôi không phải là người nghiện rượu nhiều. Nó đã đạt đến giới hạn của nó. Trong bụng rất khó chịu. Có một cảm giác tối tăm. Ji Min cũng lý giải rằng đã muộn rồi và cô phải về nhà. Hãy bảo chúng tôi chơi. Chúc vui vẻ. Nơi Ji Min sống tương đối xa. Tôi thực sự không muốn đi nên nhân cơ hội này nói rằng tôi sẽ đưa thầy về nhà. Tôi sẽ gọi cho bạn sớm. Tôi đang trên đường tới. Bạn cứ tiếp tục đi. Tôi lấy áo khoác của Ji Min và rời khỏi khách sạn. gọi một chiếc taxi. Tôi đã không nói chuyện trong xe. Ji Min chỉ nhắm mắt lại và thư giãn đầu óc. Đến tầng dưới nhà của Ji Min. Tôi bước xuống xe và mở cửa cho Ji Min. Sau đó tôi muốn rời đi và về nhà nghỉ ngơi. Nhưng Ji Min bảo tôi lên ngồi một lát. Thật khó để tôi nói không. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi lên cùng Ji Min. Vừa vào cửa liền phát hiện mấy năm nay nhà thầy cơ bản không thay đổi gì. Nó vẫn như cũ. Mặc dù hồi đi học Ji Min rất nghiêm khắc. Nhưng bài viết này xuất phát từ mối quan hệ rất thân thiết với các bạn cùng lớp của chúng tôi. Thỉnh thoảng chúng tôi đến nhà thầy chơi. Chồng của Ji Min cũng là giáo viên nhưng anh là giảng viên đại học. Anh ấy là một người ham sách. Có vẻ lịch sự. Mang lại cho mọi người cảm giác thân thiện. Cũng không tệ đối với chúng tôi. Chỉ là tôi không thích nói nhiều. Mọi người sống nội tâm hơn. Tôi hỏi: Ji Min. Chú Trần không có ở nhà sao? ? ? Ji Min: Không. Anh ấy đi du học ở nước ngoài. Đi được hơn 1 năm rồi. Hãy quay lại vào năm sau. Tôi mỉm cười và không nói gì. Nhưng vì tôi vừa uống nhiều rượu. Cảm thấy hơi say. Ngoài ra, tôi còn bị gió thổi bay khi bước ra khỏi xe. Cảm thấy chóng mặt. Ji Min cũng uống chút rượu. Mặt anh hơi đỏ. Hơi say. Tôi cảm thấy như mình không có gì để nói. Tôi muốn đứng dậy và nói lời tạm biệt. Nhưng Ji Min nhất quyết pha cho tôi một tách trà. Hãy thức dậy và bước đi. Lòng hiếu khách tuyệt vời đến mức tôi không còn cách nào khác ngoài việc xem TV trên ghế sofa. Bất tri bất giác, tôi đã ngủ quên. Lúc Ji Min đánh thức tôi dậy thì tôi đã ngủ rất lâu rồi. Đã hơn 1h đêm rồi. Ji Min nhẹ nhàng lay tôi dậy và nói với tôi. Trời mát vào ban đêm. Đừng ngủ trên ghế sofa và đi ngủ trong nhà. Nhà của Ji Min có hai phòng. Một là phòng của vợ chồng cô. Một là phòng của con gái cô. Con gái cô là sinh viên đại học. Vẫn chưa có ngày nghỉ. Vì vậy, căn phòng tạm thời không có người. Tôi muốn rời đi
Cảnh báo: Trang web này chỉ dành cho người từ 18 tuổi trở lên xem. Nội dung có thể bị phản đối; nội dung từ trang web này có thể không được phân phối,
Lưu hành, bán, cho thuê, cho hoặc cho những người dưới 18 tuổi mượn hoặc trình chiếu, phát hoặc trình chiếu nội dung của trang web này cho những người đó.